Hiện giờ, cô lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm, nếu như không thể sử dụng vũ khí thì có lẽ cô sẽ bị Ôn Văn bắt giữ rất dễ dàng.
Vì thế cô bé quàng khăn đỏ quyết tâm, từ dưới nón móc ra một ống phóng rốc két bản phóng đại quái dị.
Ống phóng rốc két này lớn hơn ống phóng bình thường không ít, phía trước đầu đạn có hình vẽ những cụm mây cát tường.
Ôn Văn nhíu mày, không biết cô bé quàng khăn đỏ có ý gì, với tốc độ của ống phóng rốc két, có thể bắn trúng anh có thể tự do bay lượn trên không trung sao?
Cô bé quàng khăn đỏ không suy nghĩ nhiều như vậy, cô nghĩ rằng vũ khí này tuyệt đối có thể tổn thương được Ôn Văn, trong hệ thống vũ khí ở liên bang thì đây đã là vũ khí có sát thương cao cấp rồi.
Bóp cò một cái, một viên đạn hỏa tiễn có tốc độ nhanh kinh người bắn về phía Ôn Văn.
Nhưng tốc độ này vẫn không thể nào bắn trúng được Ôn Văn linh hoạt, cô chỉ hơi chuyển vị trí một chút rồi vọt tới.
Nhưng lúc viên đạn hỏa tiễn này bắn ngang qua người Ôn Văn thì không hề báo trước nổ tung, tiếp đó ngọn lửa chói mắt và sóng xung kích cắn nuốt hết thảy xung quanh.
Thứ mà cô bé quàng khăn đỏ bắn ra không phải đạn hỏa tiễn, mà là đạn vân bạo!
Ánh lửa chói mắt và bụi mù dạy đặc theo vụ nổ lan ra, sóng xung kích làm chiếc nón rộng vành của cô bé quàng khăn đỏ bay phấp phới.
Với phông nền là vụ nổ khủng khiếp, hình ảnh loli ôm ống phóng rốc két trông đặc biệt ngầu.
Trong bụi mù, một bóng người rớt xuống, chính là Ôn Văn.
Da trên người anh không có bao nhiêu chỗ lành lặn, lông chim trên cánh bị đốt rụi, tỏa ra mùi thơm mê người.
Sau khi rơi xuống đất, Ôn Văn lảo đảo đứng dậy, đau tới nhe răng nhếch miệng.
Một phát khi nãy thật sự quá mạnh mẽ, cho dù không trực tiếp nổ trúng người anh, đồng thời đúng lúc phòng ngự nhưng Ôn Văn vẫn biến thành dáng vẻ chật vật này.
Có điều mặc dù uy lực rất mạnh nhưng cũng không thể nào tạo thành một phát trí mạng đối với Ôn Văn, cơ thể anh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, năng lượng ánh sáng giống như những giọt nước tụ lại và thành hình trong không khí xối lên người Ôn Văn, chữa trị cơ thể anh.
Chỉ cần không phải bị tổn hại quá nghiêm trọng, năng lực của thể chất thiên sứ mạnh hơn thể chất Vampire rất nhiều!
"Này có chút phiền phức, mình đã có hơi khinh thường rồi."
Ôn Văn đau đầu xoa xoa phần da đầu nhẵn bóng, sau đó ngửi thấy mùi cánh mình tỏa ra, có chút nhịn không được, trực tiếp xé một miếng thịt trên cánh nhét vào miệng.
Nhai nhai mấy cái, nuốt vào bụng, sau đó không khỏi khen ngợi nói: "Ừm... không tệ không tệ chút nào, ngon hơn thịt gà, dinh dưỡng cũng phong phú hơn... nếu không phải phương pháp nấu nướng quá thô bạo, chỉ sợ so với thức ăn của Cực Vị Lâu còn thơm ngon hơn, đây mới thật sự là nguyên liệu nấu ăn cực phẩm."
Thấy động tác của Ôn Văn, cô bé quàng khăn đỏ vốn đang định tiếp tục tấn công khựng lại, Lý Đại Trang và Bạch Tiểu Mật cũng trợn mắt há mồm nhìn Ôn Văn, thao tác này thật sự kinh hãi cả đám bọn họ.
Ngoại trừ người điên, nào có ai tự ăn mình như vậy chứ?
Ôn Văn dùng ánh mắt không thân thiện lườm bọn họ, sau đó oán giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai tự ăn mình bao giờ à?"
Dù sao thì với thể chất thiên sứ, thịt trên cánh vẫn có thể mọc trở lại, không bằng cứ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình một phen, xem thử xem thịt cánh thiên sứ nướng có mùi vị thế nào.
Chủ yếu nhất là, nghiêm chỉnh mà nói thì đây thật ra chính là cánh của thiên sứ trong trạm thu nhận...
Đám người câm nín nói không nên lời, bao gồm cả cô bé quàng khăn đỏ ở trong đám quái vật, bọn họ chưa từng thấy quá có ai tự ăn thịt mình như thế.
Sau khi ăn xong, Ôn Văn cũng coi như khôi phục lại chút sức lực, nhe răng cười nói với cô bé quàng khăn đỏ: "Mày làm gì đó, tao còn chưa có chết đâu, chiến đấu vẫn chưa kết thúc, hiện giờ nên tiến hành hiệp hai."
"Khó trách biệt hiệu của mày là Biến Thái, mày đúng là đủ biến thái, có điều mày yên tâm, tao sẽ để mày chết hoàn toàn."
Cô bé quàng khăn đỏ lạnh lùng nhìn vẻ mặt Ôn Văn, cho dù Ôn Văn không nói, cô cũng chuẩn bị tiếp tục tấn công Ôn Văn, cô không có ngu mà trơ mắt nhìn Ôn Văn hoàn toàn khôi phục.
Chỉ có kẻ địch hoàn toàn tử vong mới là kẻ địch tốt.
Chính mình cũng coi như đã dùng con bài tẩy lớn nhất, như vậy người thấy con bài này thì không thể nào sống sót.
Vì thế cô bé quàng khăn đỏ một lần nữa bóp cò súng, lại một viên đạn vân bạo bay tới.
Nhưng lần này Ôn Văn không hề bối rối chút nào, ngược lại bình tĩnh mỉm cười, anh búng tay một cái, sau đó hướng về phía đạn vân bạo hít sâu một hơi.
Tiếp đó, găng tay Tai Ách xuất hiện trên tay phải của hắn, thế mà dùng nắm tay của mình bắt lấy đạn vân bạo!
Đạn vân bạo nổ tung lên nhưng lần này quy mô lại nhỏ hơn rất nhiều, ngay cả đạn hỏa tiễn bình thường cũng không bằng, tất cả ngọn lửa và mảnh đạn đều bị ánh sáng nhàn nhạt quanh người Ôn Văn ngăn chặn, không hề tổn thương tới anh một chút xíu nào.
"Xem đi, không có tác dụng rồi."
Ôn Văn một lần nữa lộ ra nụ cười nhe răng lúc ban đầu, nhưng lần này dáng vẻ tươi cười đó lại làm cô bé quàng khăn đỏ cảm thấy ớn lạnh.
Viên đạn vân bạo này là đạn lép à?
Không, không, không, sản phẩm của gia tộc cô bé quàng khăn đỏ hiển nhiên đều là tinh phẩm, khẳng định là có điều gì đó không đúng mới dẫn tới bom không nổ.
Cô bé quàng khăn đỏ khó hiểu rống to với Ôn Văn: "Vì sao chứ, mày đã làm cái gì?"
"He he he, mày đã không biết xấu hổ đặt câu hỏi thì tao cũng tốt bụng nói cho mày biết."
Lúc này cơ thể Ôn Văn vẫn chưa hoàn toàn lành lại, thoạt nhìn có chút dọa người, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô bé quàng khăn đỏ, anh giải thích.
"Đây là đạn vân bạo đúng không, tao có xem qua tài liệu liên quan, thứ này là vũ khí khá mạnh để đối phó với mục tiêu mềm, hơn nữa còn kèm theo thuộc tính siêu năng, có thể bộc phát sát thương kinh người."
"Nhưng nếu là đạn vân bạo thì sẽ tuân thủ theo nguyên lý nổ tung của đạn vân bạo.
Cô bé quàng khăn đỏ mờ mịt nhìn Ôn Văn, không rõ nguyên lý mà người này nói là gì.
Gia tộc của cô bé quàng khăn đỏ chỉ là nhân viên bốc vác súng đạn, không am hiểu mấy loại nguyên lý này, cô chỉ biết vũ khí này rất mạnh mà thôi.
"Đạn vân bạo là đạn nhiên liệu, bên trong chứa một loại nguyên liệu năng lượng cao là 'thuốc vân bạo', sau khi nổ thì nhiên liệu sẽ nhanh chóng lan rộng ra không gian xung quanh, sau đó sẽ bùng cháy kịch liệt, có thể đạt tới hiệu quả tương đương với một vụ nổ bụi."
"Nhưng đạn vân bạo phải ở nơi có dưỡng khí đầy đủ mới có thể phát huy toàn bộ uy lực, vì thế ta chỉ cần động tay động chân một chút thì có thể hạn chế uy lực của nó!"
Cú búng tay khi nãy của Ôn Văn chính là mở ra khả năng của dê yêu hấp dưỡng, hút hết dưỡng khí gần đó, đạn vân bạo căn bản không thể phát ra uy lực bình thường.
"Được rồi, hiện giờ trận chiến của hai chúng ta cũng nên tiếp tục."
Ôn Văn ngoẹo đầu nhìn cô bé quàng khăn đỏ, con nít chính là con nít, cho dù có vũ khí cường đại nhưng tiết tấu chiến đấu của nó vẫn luôn nằm trong sự khống chế của Ôn Văn.
Trong lúc tự ăn cánh mình trước đó đã làm cô bé quàng khăn đỏ tạm ngừng tấn công, Ôn Văn cũng khôi phục đến tình trạng có thể dùng tay không đỡ lựu đạn.
Sau đó trong quá trình giải thích cũng làm cơ thể Ôn Văn hồi phục tới tình trạng có thể chiến đấu bình thường!
Bằng không với tính cách của Ôn Văn, anh căn bản sẽ không nói nhảm vô ích trong khi chiến đấu như vấy
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo